Trang thơ thợ mỏ

Quê tôi

Ngày đăng: 2/8/2020

Trần Ngọc Sơn Công ty CP Than Đèo Nai

Người quê tôi vốn làm nghề khai mỏ
Vỉa than đen cách trở những cung đường
Những quả đồi chẳng canh tác ruộng nương
Chỉ thấp thoáng bóng áo xanh người thợ

Khi tia nắng đầu tiên soi rạng rỡ
Giữa lưng trời óng ánh những tầng than
Tiếng máy reo vang vọng chốn đại ngàn
Đón ngày mới bằng những gầu đất đá

Chiếc xe tải oai hùng như chiến mã
Bánh quay đều hối hả vượt đèo cao
Chiếc này ra lại có chiếc khác vào
Chở than, đất và chở đầy hy vọng

Rồi đến khi mặt trời lên đứng bóng
Giữa công trường tạm nghỉ đến giờ cơm
Chẳng cần nồi và cũng chẳng cần mâm
Những chiếc hộp, chiếc khay cầm vội vã

Dăm anh em quây quần bên phiến đá
Thay cả bàn và cả ghế ngồi ăn
Vệt mồ hôi chưa ráo vẫn đang hằn
Trên vầng trán và chảy dài bên má

Vẫn vô tư và chẳng hề chi cả
Nụ cười tươi toả nắng giữa trưa hè
Họ bàn nhau chuyện máy móc, chuyện xe
Chuyện gia đình và chuyện hè chuyện phố

Khi cuối ca lại về nơi bến đỗ
Thợ máy ra chào đón chiếc xe về
Những phát sinh hư hỏng được liệt kê
Tay cầm búa tay cầm kìm sửa chữa

Ca nối ca vẫn đều như cơm bữa
Những vòng quay nối tiếp những vòng quay
Chẳng kể đêm và cũng chẳng kể ngày
Những người thợ vẫn hăng say lao động

Đón họ về bằng vòng tay mở rộng
Của vợ con và của cả gia đình
Giọt mồ hôi nuôi dưỡng những mầm xanh
Cho Đất nước, cho quê mình rạng rỡ.

Chia sẻ bài viết: