Nguyễn Quang Tình
Khi hoa xoan nở rộ
Là mùa xuân đã tàn
Mầu tím biếc mênh mang
Đưa ta vào nỗi nhớ
Về tình yêu muôn thuở
Xưa như trái đất này
Mặc cho đời đổi thay
Hoa vẫn màu xanh ấy
Giữ mãi hương thủy chung
Không lộng lẫy tưng bừng
Khiêm nhường nép vào lá
Nhìn cuộc đời không lạ
Chả bao giờ vội vã
Cứ nhẹ nhàng đến, đi
Gió xuân thổi thầm thì
Thương nàng Bân chậm chạp
Trời nắng lên ấm áp
Áo cho chồng chưa xong
Mong mùa Đông trở lại
Nhưng luật trời cấm cãi
Lại ngồi chờ sang năm
Tình ta tựa trăng rằm
Tiết Thanh minh sáng tỏ
Hôm nay anh qua ngõ
Nhìn lại cây xoan xưa
Đã già nua theo mùa
Thời gian không trở lại
Làm đôi ta xa mãi
Có cây làm chứng nhân
Đi xa rồi về gần
Cuộc tình chia đôi ngả
Hoa tàn rơi lã chã
Tím cả một góc vườn
Ôi! mùa xuân, mùa xuân
Hoa xoan rơi kết lại
Làm cho ta mãi mãi
Nhớ về mùa hoa xoan...