Trần Đình Nhân
Phút rưỡi trong cũi thợ lò,
Chúng tôi có mặt ở độ sâu âm ba trăm mét.
Không thấy bụi mỏ Hà Lầm,
Lò sâu gió mát lành,
Xe song loan lướt như tầu điện trên mặt đất,
Đến từng lò chợ.
Người ta không cho chúng tôi vào nơi đang làm việc,
Nhưng tôi hiểu được phần nào lò chợ lầm than,
Từ những gương mặt bám đầy bụi mỏ,
Cái nhọc nhằn lẩn trong hơi thở,
Chúng tôi cũng trang phục thợ lò,
Đội mũ phòng hộ có đèn trên đầu,
Đeo ắc quy và đi ủng,
Cũng có mặt dưới âm ba trăm mét,
Nhưng mặt chúng tôi không có vệt than nào.
Chưa một giọt mồ hôi đổ xuống,
Nụ cười chúng tôi không phải thợ lò.
Tôi lưu lại khoảnh khắc này,
Cùng một thợ lò chính hiệu.
Nụ cười của anh rất khỏe,
Hàm răng trắng giữa gương mặt dính bụi than.
Nụ cười của người chiến thắng,
Vừa tan ca!